CÁI GIÁ CỦA SỰ TRƯỞNG THÀNH
Khi chúng ta càng lớn
Nỗi buồn càng nhiều hơn
Càng thấy mình cô đơn
Giữa nhân sinh dâu bể.
Thèm trở lại lúc bé
Cứ vô tư vậy thôi
Đau thì khóc, vui: cười
Bình yên bên cha mẹ.
Nhưng lớn rồi …không lẽ
Thở than với gia đình
Chuyện vụn vặt, linh tinh
Hay những lần thương tổn.
Cố tỏ ra mình ổn
Đành giấu buồn vào trong
Thăm thẳm tận cõi lòng
Chẳng ai nhìn thấy được.
Trái tim dẫu bị xước
Cũng gắng gượng chịu đau
Bởi biết có ai đâu
Khâu cho lành tim ấy.
Trưởng thành là như vậy
Buồn và cô đơn hơn.
Nguyễn Nguyên
#Nguyênđx