CÒN LẠI CHÚT MONG MANH
Anh đi về phía đó những xa xôi
Buốt nhói tim em những tháng ngày hoang hoải
Trái tim của một người con gái
Khản đặc bao lần chỉ để khóc vì anh.
Anh đi rồi còn lại chút mong manh
Vụng về giấu vào ánh nhìn nông nổi
Em vẫn khóc rồi cười trong đêm tối
Khi nhớ anh… chăn gối cũng lạnh lùng
Có một khoảng trời vô định mông lung
Ta không thể hiểu vì sao lòng đau thế
Đêm dài lắm một mình em giấu lệ.
Một mình em đau… đau chỉ một mình.
Anh đi rồi bao kí ức đẹp xinh
Cũng lặng lẽ theo người về phương ấy
Chỉ còn lại những nhớ nhung run rẩy
Vẫn lặng thầm theo mỗi bước chân em
Anh đi rồi còn lại chút nhỏ nhen
Chút vụn vặt em cất vào một góc
Khi nhớ anh em mang ra hằn học
Vờ giận hờn trách móc mông lung.
Khi tình yêu bỗng hóa vô cùng
Ai cũng sẽ có ngày hoang mang lắm
Bước đường xa phong trần bụi bặm
Có khi nào anh lạc lối tìm em?
#NghinhNguyễn
#tìnhyêuvànỗinhớ