KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG
Nếu có thể nào mình quên được nhau
Quên hết đi anh trả nhau về ngày cũ
Để nỗi đau trong trái tim say ngủ
Chẳng nhói lòng khi ai đó ngang qua
Nếu có thể nào trả nhau về với những hôm qua
Chưa từng nhớ chưa từng thổn thức
Chưa từng in hằn sâu trong lồng ngực
Một cái tên nghe thoáng cũng buốt lòng
Em có gì mà anh phải đợi mong
Bao năm rồi vẫn ngóng trông, hờn trách
Anh có gì mà gió trở mùa giá lạnh
Lại khiến em xao xác tận đáy lòng.
Có một khoảng trời rất đỗi mênh mông
Trong nỗi nhớ nơi tận cùng nỗi nhớ
Và em biết anh chẳng là hơi thở
Vẫn nghẹn lòng khi bước qua nhau…!
#NghinhNguyễn