NGƯỜI DƯNG…
Đừng ta nhé đừng dại khờ đến thế
Thoáng gặp nhau đâu thể nợ duyên gì
Đây với đó chưa một lời ước thệ
Hà cớ gì lưu luyến nhớ mong chi.
Van mi đấy con tim hồng khờ khạo
Giữ mà chi cho nỗi nhớ ngập ngừng
Đừng mơ mộng thiên đường chung bước dạo
Khi ta..người..mãi mãi chỉ người dưng.
Đoạn duyên mỏng ru tình không trọn bến
Bởi đến đi thương mến cõi vô thường
Niềm vui ngắn nỗi buồn vương giấc quện
Lạc nẻo thề lỡ dở một mùa thương
Về nơi ấy xuôi lòng theo phận số
Góp hanh hao mùa lá đổ tim sầu
Gạt nước mắt đếm đong buồn thiên cổ
Gieo ngỡ ngàng ấp ủ đáy dạ sâu
Đêm cô quạnh gục đầu bên khói thuốc
Giận tim ta sau lại chuốc ưu phiền
Thuyền xa bến lỡ rồi duyên tơ buộc
Nhớ làm gì khi nợ chẳng tròn duyên
Nhưng trời hỡi xuôi chi điều ngang trái
Biết thế sao ta lại nhớ thương thầm
Tình lạc nẻo con tim thành hoang dại
Ôm nỗi sầu thương mãi kẻ xa xăm.
#ThiênThư
Tinhyeuvanoinho.net