NHẠT…
Rồi một ngày ngồi nhìn lại bản thân
Những mất mát đôi lần rồi vứt bỏ
Dọn hết thảy gom chúng vào một xó
Để nhẹ lòng mà có chỗ nghỉ ngơi!
Rồi một ngày cũng cần được thảnh thơi
Chân đã mỏi giữa đời thường nghiệt ngã
Theo phù phiếm làm thân ta mệt lả
Quẳng gánh đời mặc tất cả được không!?
Rồi một ngày đền đáp những ước mong
Trên lối vắng ngọn đèn chong rọi bước
Mặc mưa gió… đường trơn… chân chẳng trượt
Kế bên mình nắm được ngón tay đan!
Rồi một ngày vừa đậm đã tan hoang
Nụ tình ái rã loang màu dối trá
Từng hẹn ước… từng xem là tất cả
Phải đoạn đành rệu rã nói từ ly!
Rồi một ngày kỳ kèo giữa ở – đi
Có hạnh phúc khi niềm tin đã mất!?
Muốn được hỏi một lần thôi thành thật
Còn chút gì…. hay nhạt thếch rồi anh!?