Phố đã ngủ, vạn vật dường đã ngủ
Giữa lòng đêm, tôi khắc khoải đi tìm
Từng tin nhắn, tôi viết cho người ấy
Cả một trời kỉ niệm vẫn trong tim.

Đầu tháng chạp mưa lả lơi không ngớt
Từng đợt buồn, từng đợt chậm lê thê
Đêm hiu hắt giọt u mê nào rớt
Não nùng thay, sao chưa bớt ê chề.

Xa mấy nẻo có ai về mà đợi
Dỗi hờn đêm, dỗi luôn áng thi sầu
Có những chuyện cứ giấu hoài chẳng nói
Tịch mịch lòng, rồi lại nghĩ đâu đâu.

Ai thức trắng, mới biết đêm vô tận
Ai chia xa mới thấu cạn nỗi niềm
Chỉ khoảnh khắc trong nhau trường tồn mãi
Người xa người, nỗi nhớ gọi lặng im!

#TAN- Trần Ánh Nguyệt

admin

Leave a Comment

Recent Posts

NGƯỜI ĐÀN BÀ Ở BRNO

NGƯỜI ĐÀN BÀ Ở BRNO Tôi đến Brno vào một ngày hè rất xấu, trên…

3 tháng ago

ANH ĐỪNG BẠC QUÁ ĐƯỢC KHÔNG ?

Em sợ ngày em dần hết yêu anh Cuộc tình ấy thành bức tranh dang…

6 tháng ago

CÓ HAI NGƯỜI

Có hai người từ xa lạ yêu nhau Ai cũng nghĩ ông trời trao duyên…

3 năm ago

CHỊ TÔI…

Chị thầm yêu người ấy Yêu tha thiết thật nhiều Và con tim khờ dại…

3 năm ago

HỌC SỐNG…

Học sống hạnh như ĐẤT Nhẫn nhịn và vị tha Ta làm được như thế…

3 năm ago

BUÔNG !!!

Nóng giận làm chi khiến bực mình Buồn phiền cau có chẳng còn xinh Buông…

3 năm ago