AI RỒI CŨNG KHÁC
Ngày anh đến trao men tình dịu ngọt
Ngỡ cuộc đời rồi sẽ bớt chông gai
Nhưng định mệnh như đan cài đắng đót
Để nồng nàn chợt hời hợt tàn phai.
Tưởng quá khứ đã ngủ dài năm tháng
Cất thật sâu miền dĩ vãng vùi chôn
Nào hay biết… lội ngược dòng biển cạn
Miền xa xăm hoá viên đạn xuyên hồn
Lòng đau đớn còn gì hơn thế nữa
Vụn vỡ chiều tắt cánh cửa hoàng hôn
Chạng vạng tối cô đơn dồn thừa ứa
Nhớ làm chi rồi giàn giụa tủi hờn
Dẫu đã biết đời cỏn con mấy tí
Ấy vậy mà mãi bi luỵ đeo mang
Chẳng quên được chuyện lỡ làng thế nhỉ
Mỏi buồng tim … mắt nặng mí hai hàng!
Sao họ lại quên dễ dàng đến thế
Còn riêng mình mãi đẫm lệ … mình ơi!
Nay thôi nhé… mai quên lời ước thệ
Để trên môi luôn hé nở nụ cười!
#TAN- Trần Ánh Nguyệt