Tag: Nguyễn Nguyên
CÓ MỘT NGƯỜI…THƯƠNG CŨNG CHỈ THẾ THÔI
Có một người vốn chỉ là người dưng, Sao lòng lại tơ vương nhiều đến thế? Dẫu biết rằng người ấy sẽ không thể Cam ... Đọc tiếp
ĐƠN CÔI
Đừng bao giờ anh hỏi Rằng em nhớ anh không Em sợ mình phải nói Những điều em dối lòng. Đừng bao giờ anh hứa ... Đọc tiếp
KIẾP NÀY….
Đừng bao giờ anh hỏi Rằng em nhớ anh không Em sợ mình phải nói Những điều em dối lòng. Đừng bao giờ anh hứa ... Đọc tiếp
BAO GIỜ TRỞ LẠI NGÀY XƯA
Bao giờ trở lại ngày xưa Cho đôi ta được sớm trưa chung đường? Bao giờ nối lại yêu thương Khoảng trời nhuộm nắng, sân ... Đọc tiếp
CÁNH VẠC VỀ TRỜI
Trăm năm một kiếp con người Trầm luân gió bụi cuộc đời… khổ đau Tóc xanh giờ đã phai màu Tha phương cầu thực bấy ... Đọc tiếp
LÒNG TA THÔI QUAY QUẮT
Có những lời ngọt nhạt Người thả theo gió bay Ta dại khờ đem nhặt Buồn vương theo tháng ngày. Người vô tình - đâu ... Đọc tiếp
CHỈ LÀ NGƯỜI DƯNG
Rốt cuộc thì mình chỉ là người dưng Chỉ là người mình đã từng thương nhớ Chẳng phải vì hết yêu mà bởi không tròn ... Đọc tiếp
QUÊ NHÀ
Ai đem bông lúa đi đâu? Để trơ cuống rạ đồng sâu… tội tình! Một đàn cò trắng xinh xinh Nghe tiếng nước động giật ... Đọc tiếp
ĐÃ TỪNG
Em chẳng ngờ chúng mình lại gặp nhau Anh im lặng và cúi đầu như thế Ẩn trong đôi mắt kia thẳm sâu như thể ... Đọc tiếp
CÓ MỘT MÙA HÈ KHÔNG TRỞ LẠI
Có một người xa lớp học chiều nay Bỏ phấn trắng với bảng đen ở lại Bỏ những ngày hè trôi đi mãi mãi Góc ... Đọc tiếp