ANH ĐỪNG BẠC QUÁ ĐƯỢC KHÔNG ?

ANH ĐỪNG BẠC QUÁ ĐƯỢC KHÔNG ?

Em sợ ngày em dần hết yêu anh
Cuộc tình ấy thành bức tranh dang dở
Không cảm xúc nên chẳng còn gặp gỡ
Sự vô tâm đã bỏ lỡ duyên này.

Em sợ ngày em phải nói chia tay
Dù lòng vẫn chất chứa đầy thương nhớ
Anh hờ hững khiến em đau nghẹt thở
Trái tim si dường như vỡ tan tành.

Em sợ ngày em sẽ lãng quên anh
Yêu thương mấy cũng trở thành dĩ vãng
Em lặng lẽ bước qua ngày đoạn tháng
Lối yêu xưa lênh láng những giọt sầu.

Những ước thề nay theo gió về đâu
Em tìm kiếm đến bạc đầu chẳng thấy
Đời bạc bẽo cứ vô tình xô đẩy
Bước chân em chẳng mấy đã xa người.

Làm thế nào níu được áng mây trôi
Em thắng cuộc trong trò chơi tình ái
Liệu có lúc anh ngoảnh đầu nhìn lại
Xót cho em, kẻ khờ dại si tình.

Biết không người, giữa muôn nẻo nhân sinh
Ai có thể cứ chung tình được mãi
Khi níu kéo mà chẳng lời đáp lại
Thì sau cùng rồi sẽ phải rời đi…

Em hiểu mình, thất bại bởi chữ si
Nửa là ngốc, nửa lại vì say đắm
Anh có biết trái tim em sâu thẳm
Dành cho anh, sâu lắng khúc tình nồng.

Vậy nên người… đừng bạc quá được không ?
Em cũng chỉ phận má hồng yếu đuối
Nếu trời định yêu anh là có lỗi
Chắc chắn em sẽ mang tội suốt đời.

– Nguyên Phượng –

CATEGORIES
TAGS