BUÔNG
Yêu một người…chỉ biết nhớ nhung thôi
Lắm hờn ghen cũng đành chôn giấu kín
Bảo con tim trăm ngàn lần nhẫn nhịn
Bao bận buồn mà chẳng thể nào BUÔNG.
Yêu một người..nước mắt chực chờ tuôn
Nhiều đêm muộn một mình thao thức trắng
Nếm quả ngọt sao đầy hương vị đắng
Ngỡ nhẹ tênh mà nặng tự bao giờ..?
Hỡi thế gian..ai học được chữ ngờ
Nợ duyên đến phép màu nào cản được
Say đắm kia..hỏi ai người từ khước
Nồng nàn nhiều..làm sao nỡ quay lưng..?
Nhớ một người…nhớ lắm chẳng thể ngừng
Tình XA xôi, tình GẦN đến khó thở
Đêm qua mơ, giật mình sao cứ ngỡ
BUÔNG lâu rồi mà thực tế..đâu BUÔNG…!
Diệu Hà