CÀ PHÊ ĐẮNG
Cà phê vắng một mình anh ngồi đó
Bên ngoài trời mưa gió nhẹ nhàng bay
Quán buồn tênh chỉ một bóng anh gầy
Đưa mắt đắm quắt quay theo khói thuốc
Bản nhạc kia từ lâu nghe quen thuộc
Sao bây giờ lạnh buốt một chiều đau
Cô tiếp bàn lặng nhìn một hồi lâu
Chợt cất tiếng phía sau anh khe khẽ
Bạn anh đâu sao mình anh lặng lẽ
Môi nhẹ cười anh nói khẽ..một mình nghe
Khúc ca quen liền vội vã vuốt ve
Để khoả lấp…nét e dè đang dấu
Người ấy ư? tim anh đang cào cấu
Biết thế nào…đau lắm một thời xa
Gió lùa vào nghe tê buốt thịt da
Anh nhấp nhẹ một ngụm cà phê đắng
Ngủ đi tim cho đời kia phẳng lặng
Rộn ràng gì? Đau lắm cõi lòng ta
Ánh đèn đường… mưa đêm ướt nhạt nhòa
Xe thưa chạy hòa không gian buồn tẻ
Lướt vội qua con đường đêm rất lẹ
Mờ nhạt dần lối rẽ góc nhìn xa
Nuốt khói cay… dâng mắt ngấn lệ òa
Quay trở lại với ly cà phê nhạt
Trước mặt anh giờ đây là người khác
Đã ngồi vào chiếc ghế cũ thân quen
Cười thật tươi trạng rỡ dưới ánh đèn
Em cô gái vừa quen vừa xa lạ
“Ngại không anh em ngồi đây chút nhá?”
Em lại cười đôi má ửng hồng tươi
Gương mặt em luôn thường trực nụ cười
Lại câu hỏi anh ơi sao buồn vậy
Có phải anh đang nhớ về người ấy
Nên một mình cà phê thấy cô đơn
Tại anh hư… làm cho cô ấy dỗi hờn
Hay cô ấy quên cung đờn năm cũ
Đáp lời em…đừng trêu anh cô chủ
Cho ly trà anh xin kể em nghe
Quán thân quen vào một buổi trưa hè
Anh đã gặp bé yêu trên ghế ấy
Cũng như em … bé yêu, anh ngồi đấy
Môi cũng cười .. những ngày ấy thật vui
Cà phê đắng anh không phải ngậm ngùi
Nghe tiếng nhạc anh vui không sao tả
Nhưng giờ đây khúc nhạc kia đau lạ
Bởi hạ nào….ai đó đã sang ngang
Không nhắn tin… mỗi tiếng phone vội vàng
Quên quán nhỏ … bàng hoàng trơ khói thuốc
Nỗi buồn kia giờ chỉ mình anh nuốt
Nhói trong lòng buốt đắng cốc cà phê
Quên lối xưa và cũng biệt hướng về
Mặc anh đứng ngóng bên lề hạnh phúc
Chắc giờ đây cô ấy đang chăm chút
Bên mái nhà hạnh phúc với chồng con
Kệ mưa giăng gió thổi quán quen còn
Hay đèn sáng thấp hoen đường năm cũ.!
Hàn Dạ Phong