CHÊNH VÊNH
Mùa vẫn cứ dịu dàng ngang lối nhỏ
Ngóng trông ai trong nhung nhớ, ưu phiền
Lời thề hứa tưởng đâu thành duyên nợ
Nên thương hoài ánh mắt buổi đầu tiên
Em khao khát một bình yên gõ cửa
Nụ cười xưa còn rạng rỡ lắm mà
Sao lòng cứ chòng chành đầy nghi ngại
Rưng rức buồn như sắp phải chia xa!?
Em thì vẫn giữ ngoan hiền như thuở
Biết yêu anh và say đắm, thương hờn
Đâu nói hết được chân thành trao gửi
Nên chạnh lòng để mặc nỗi cô đơn!
Người nào biết nhiều điều em trăn trở
Những mong manh em cất giấu trong lòng
Sao em vẫn nhiều hoài nghi, hờn tủi
Chênh vênh này liệu ngăn nổi….bão giông!?