MƯỢN
Tôi mượn phố con đường chiều se sắt
Lối đi về lạc lõng những dấu chân
Tôi mượn cả tiếng chuông nhà thờ ngân
Ru cõi lòng mỗi lần đơn côi quá.
Tôi mượn nhé ánh mắt người xa lạ
Thoáng vụt qua khi nắng ngả nhạt màu
Mượn nụ cười tắt vội lướt ngang nhau
Để bấu víu cho nỗi đau dịu lại.
Mượn chút hương đó đây mùa hoa dại
Mượn nụ cười trong trẻo của trẻ thơ
Để xua đi những thương nhớ đợi chờ
Xua ý nghĩ về bao điều dang dở.
Phải đa đoan nên quá nhiều trăn trở?!
Có những ngày trống trải đến xót xa
Hỏi ai người – ai người đang lướt qua
Tôi có thể mượn chút tình nồng ấm?!
Trách tim tôi – thương chi – thương sâu đậm !
Chỉ một người – duy nhất một người thôi
Dẫu biết rằng cả đời chẳng chung đôi
Còn bám chấp…
Giữ mối tình câm lặng!
Tôi sợ lắm nỗi buồn về gặm nhấm
Nên giật mình mượn đủ thứ… tìm quên !
Đồng Ánh Liễu
#ĐAL