NỖI ĐỜI
Mưa phùn …
giăng phủ chiều phai
Chìm trong lòng phố một vài giọt thương
Vết xe lăn những cung đường
Phải chăng đo những phong sương cuộc người
Xót lòng …
Lá úa lặng rơi
Là thôi trả đủ một đời hư không
Rùng mình tưởng lạnh đầu đông
Hoá ra buốt giá khi đong kiếp tằm
Nghĩ đời…
Một kiếp phù vân
Trăm năm vay – trả … nhọc nhằn thắng thua
Sao mà ai cũng ganh đua
Bì so danh lợi – Thiếu Thừa dại khôn
Ngoảnh đầu
Nhìn lại thiệt – hơn
Cung trầm đoản khúc dỗi hờn tóc phai
Soi gương mình – một sớm mai!
Chân chim hằn vết … đời dài ngắn chi
Ừ thì …
một sớm nào đi
Phải chăng buông hết những gì hôm nay
Giàu – Nghèo ,Sang – Khó ,Trả – Vay
Thăng trầm một kiếp nhẹ bay vô thường
Tiếc gì
Bao nỗi yêu thương
Oằn mình chìm nổi cung đường thế nhân
Một ngày trả hết phù vân
Ngậm ngùi tự trách Chưa lần Thương Ta!
#ĐAL
Đồng Ánh Liễu
Cảm ơn tác giả Vọng Cổ: Ngọc Phúc
Và nghệ sỹ trình bày : Ngô Quốc Bình