RỒI TẤT CẢ SẼ LÀ DĨ VÃNG
Trách ông trời xui khiến gặp làm chi
Biết chẳng bên nhau sao còn thương nhớ?
Nói tiếng yêu để rồi tình ngăn trở
Nghẹn đắng lòng trả anh lại người ta!
Một mình em ôm lấy những xót xa
Cố nhận chìm những ngày yêu thương cũ
Để quên anh cho tất cả vào quá khứ
Lòng nhẹ nhàng em cất bước sang sông
Ngày mai đây em đã phải theo chồng
Mang trong tim nửa mảnh tình tan vỡ
Về bên người vui tròn câu duyên nợ
Có ai hay em gây tội nặng nề!
Bởi con tim luôn giá lạnh tái tê
Cố đóng giả cho vẹn tròn vai diễn
Trong lòng em vẫn còn niềm lưu luyến
Mối tình xưa… yêu anh chẳng phai nhòa
Gặp làm gì rồi mãi mãi cách xa
Anh bên vợ…em bên chồng… lạnh nhạt
Định mệnh an bài không sao đổi khác
Thời gian trôi biết quên được hay không?
Xin bình yên… tròn bổn phận với chồng
Và phương đó… yêu vợ nhiều anh nhé!
Chuyện tình mình đời chia đôi ngã rẽ
Giữ trong lòng lưu niệm đến ngàn sau
Về bên chồng em sẽ giấu niềm đau
Anh bên vợ thời gian rồi quên lãng
Sau tất cả lại trở thành dĩ vãng
Cả hai ta sẽ quên chuyện tình xưa!
#HG – Huỳnh Giao