SỢ…
Sợ một ngày được nói tiếng yêu thương
Sau đêm tối miên trường vì gãy gánh
Sợ họ đến rồi ra đi thầm lặng
Để lại mình làm bạn với tổn thương.
Sợ thân em chẳng thoát kiếp đoạn trường
Nên sợ sệt chẳng tơ vương ai cả
Đã quen với mình ên rồi anh ạ
Chẳng có gì là buồn bã đâu anh
Sợ một ngày dòng tin nhắn vắng tanh
Chiếc điện thoại chòng chành im thin thít
Đã quen với những canh dài tối mịt
Chuyện vui buồn quấn quýt tỏ cùng
nhau!
Sợ một ngày tỉnh dậy sẽ ốm đau
Chân tê cóng… đầu đau như búa bổ
Sợ nặng gánh quằn vai người thêm khổ
Sợ phiền lòng lời ngỏ mãi dửng dưng!
Sợ một ngày vướng lần nữa ” đã từng”
Từng tất cả… từng yêu thương sâu đậm
Nỗi ám ảnh trong lòng em sợ lắm
Mãi rụt rè chẳng can đảm để yêu!
Tim mong manh nên rất sợ phải liều
Luôn dè dặt với những điều tha thiết
Đừng đùa nữa em ngây khờ tưởng thiệt
Để đêm về ôm mảnh khuyết tương tư!
#TAN- Trần Ánh Nguyệt