EM CHƯA TỪNG MẠNH MẼ ĐÂU ANH
Cứ tưởng mình mạnh mẽ biết bao nhiêu
Luôn vững bước giữa đời nhiều bão nổi
Nhưng đêm phủ một gam màu u tối
Lại chông chênh nước mắt vội chực trào
Cứ tưởng mình cô độc sẽ không sao
Ném trái đắng còn ngọt ngào xin trả
Ai ngờ được mùa nhuộm vàng chiếc lá
Nghe hanh hao tim úa cả ngõ hồn
Cứ tưởng rằng buông bỏ thế là khôn
Khi đau khổ cứ dập dồn biển sóng
Thế mà vẫn… tiếc hoài nghìn ước vọng
Chưa kịp xây…tựa bong bóng vỡ rồi
Cứ tưởng rằng suốt kiếp được chung đôi
Hai mảnh khuyết sẽ đắp bồi ái ngọt
Nhưng anh hỡi chén sầu cay anh rót
Chạm vành ly nghe thấm giọt tủi hờn
Cứ tưởng rằng bình lặng kiếp cô đơn
Tâm vui vẻ nhìn mây vờn với gió
Và em tưởng nỗi niềm riêng buông bỏ
Nhưng anh à, tim chỉ có anh thôi…!
-Bích Sen –