BẾN TƯƠNG TƯ

BẾN TƯƠNG TƯ

Vẫn hiểu rằng mình chẳng được đi chung
Lời yêu vỡ buổi tương phùng xa ngái
Dù biết thế sao vẫn hoài khờ dại
Chờ đợi người dù anh mãi vô tâm.

Gieo niềm tin mong hạnh phúc nảy mầm
Đâu ngờ được chồi gai…đâm rỉ máu
Bến đò cũ vắng con thuyền neo đậu
Anh chốn xa hỏi có thấu nỗi lòng?.

Duyên nợ mình sao vạn khúc uốn cong
Nhiều ngã rẽ với đường vòng luẩn quẩn
Em sợ lắm một ngày mai đón nhận
Những ân nồng như bụi phấn bay xa…

Ánh nắng buông nhường chỗ buổi chiều tà
Bến đò cũ một mình ta trông ngóng
Yêu thương ấy dẫu biết rằng vô vọng
Mà con tim cứ in bóng của người.

Em biết rằng nghịch cảnh vốn trêu ngươi
Cướp đi hết những nụ cười rạng rỡ
Nhưng vẫn nguyện nuôi trong mình nỗi nhớ
Để một đời ôm bến lỡ…tương tư…!

Bích Sen

CATEGORIES
TAGS