MỘT THỜI HOA
Có một thời mình đã thuộc về nhau
Con phố nhỏ ánh đèn màu rực rỡ
Trời xuôi khiến cho mình nên duyên nợ
Giây phút đầu em cứ ngỡ…không phai.
Con đường yêu ta bước chẳng được dài
Thoáng một chốc người đã sai ước hẹn
Giọt sầu muộn người rót đầy một chén
Ta cố nâng nghe nghèn nghẹn cõi lòng.
Ôm nỗi hờn em đứng nép bên song
Tình như thể một đường vòng lẩn quẩn
Cứ cho hết dẫu kiếp này chẳng nhận
Sợi tương tư đã trót quấn cuộc đời
Đã nhiều lần muốn nhặt mảnh tình rơi
Nhưng cứ sợ miệng người đời chua chát
Ngoài hiên vắng mưa trút về nặng hạt
Em gục đầu nhẩm câu hát chia ly
Bướm vờn hoa bởi hương sắc xuân thì
Rồi vỗ cánh quay đầu khi nhụy rữa
Bao người ngỏ em cứ hoài lần lựa
Để chọn anh,người đến khứa vết sầu.
Bích Sen