ĐÀN BÀ CŨ VÀ ĐÊM
Đêm u buồn ngồi đếm giọt sương rơi
Đàn bà cũ nên cuộc đời cô độc
Hạnh phúc nhỏ trượt dài theo con dốc
Để thân em gầy rộc những muộn phiền.
Ở nơi nào mới tìm thấy bình yên
Em ảo mộng về một miền đất hứa
Và mơ tưởng bờ vai anh để tựa
Nhưng tỉnh ra đôi mắt ứa lệ sầu
Người hững hờ nên chẳng nói một câu
Bỏ em lại ôm mộng đầu tan vỡ
Thôi anh nhé nếu chúng mình không nợ
Thì vùi chôn cho chữ nhớ lụi dần
Đêm nay buồn mưa tí tách ngoài sân
Đàn bà cũ qua bao lần cay đắng
Đời ngang trái đè đôi vai trĩu nặng
Một mình em trong ngõ vắng mịt mùng
Cau với trầu xây ước nguyện tình chung
Rồi đứt đoạn mộng tương phùng gãy ghánh
Đàn bà cũ, em chịu nhiều bất hạnh
Để rồi anh cũng trốn tránh hững hờ
Bích Sen