KHÉP CỬA YÊU THƯƠNG
Đông đến rồi mà cứ mãi giận nhau
Để rét buốt làm nỗi sầu trĩu nặng
Hay anh muốn giống như là tia nắng
Trốn mưa tuôn mà lẳng lặng im lời.
Bao ngày rồi anh chẳng ghé sang chơi
Tường rêu phủ in màu thời gian chạy
Chiếc ghế nhỏ nằm yên không người lấy
Con Cún buồn chẳng động đậy nguẩy đuôi.
Hai chúng ta cứ im lặng để rồi
Hờn giận ấy đã chia đôi đường nhỏ
Em hụt hẫng nghiêng mình theo vạt gió
Tình yêu này chắc cụt ngõ… đứt duyên.
Em sợ ta chẳng giữ được lời nguyền
Phận bèo bọt truân chuyên như dòng nước
Lòng tự trọng chẳng thể nào mất được
Nên anh chờ em nói trước phải không?
Vậy thì thôi em cũng chẳng cần chồng
Người ích kỷ em còn trông chi nữa
Anh chẳng thể cho đời em điểm tựa
Vậy thì mình cứ khép cửa…nhé anh
Bích Sen
Tinhyeuvanoinho.net