KHOẢNG TRỜI ẤY MƯA RƠI
Tháng Sáu về hạ chín mọng hạt mưa
Bằng lăng tím mênh mang đường kí ức
Thời gian ơi khúc nhạc xưa rạo rực
Kỉ niệm ùa về rưng rức khoảng trời xưa
Mình gặp nhau cùng chung một cơn mưa
Để vô tình chạm tay vào miền nhớ
Em một mình ngược chiều cơn mưa đổ
Anh ngắm nhìn gạt kính… tím nhoè trôi
Chung khoảng trời mà sao thấy xa xôi
Còn đâu nữa bâng khuâng ngày hạ nhớ
Anh dầm mưa hái chùm hoa chớm nở
Em khúc khích cười thương thương quá đi thôi!
Hạ đi qua cũng đã mấy mùa rồi
Khung trời mưa chỉ còn là kỉ niệm
Cứ ngỡ rằng chẳng còn gì lưu luyến
Mưa hạ về sao lại thấy xót xa?
Bằng lăng ơi sắc tím có phôi pha?
Biết trả cho ai khung trời mưa tìm lại
Sóng sánh nỗi lòng cất kĩ nơi ngực trái!
Bất chợt tìm về cho nỗi nhớ chơi vơi
Mưa ướt áo người … hay ướt lòng tôi!
#PQ – Phương Quỳnh