NGƯỜI ĐÃ TỪNG THƯƠNG
Nơi anh ở tiết trời nay sao nhỉ!?
Đã nắng chưa? hay rỉ rả mưa phùn
Em phương này mờ mịt lối mông lung
Mưa nặng hạt rồi bỗng dưng hết hẳn.
Góc quán nhỏ bên ly cà phê đắng
Lắng lòng mình nghe bản nhạc tình ca
Lời thở than da diết lắm anh à
Như nói hộ duyên tình ta một thuở
Duyên không nợ nên tình yêu dang dở
Nghĩa chưa tròn để người ở người đi
Hay tại ta chưa cố gắng níu ghì
Mãi do dự chi li điều được mất!?
Mùa xuân đến bướm ong vờn hút mật
Én theo đàn… vạn vật bỗng sinh sôi
Em cô đơn bên quán cũ một thời
Chợt nhớ lại từng lời mình từng nói
Cà phê đắng thơm nồng nghi ngút khói
Nhớ anh nhiều … chẳng nhắn gọi làm chi
Chỉ là em lưu luyến tuổi xuân thì
Từng hạnh phúc… từng cho đi tất cả
Em chẳng thể gọi anh là người lạ
Dẫu thế nào mình từng đã thương nhau
Chuyện hợp tan không miễn cưỡng mong cầu
Để quá khứ ngủ thật sâu anh nhé!
Mai mốt nhỡ gặp nhau đừng tránh né
Gửi câu chào nhỏ nhẹ hãy lướt qua
Từng yêu nhau da diết vậy cơ mà
Nên mãi gọi là người thương từng đã!
#TAN- Trần Ánh Nguyệt
Tinhyeuvanoinho.net