NGƯỜI TRI KỶ
Ta từng có một thanh Xuân tươi đẹp
Một người thương – thương ta tới tột cùng
Nhưng cả đời chẳng bao giờ bước chung
Bởi sâu thẳm coi người là tri kỷ
Ta và người hiểu nhau từng ý nghĩ
Chia buồn vui – đắng chát giữa cuộc đời
Thời tươi đẹp hai đứa cùng rong chơi
Cùng phấn đấu động viên nhau cố gắng
Vẫn kề bên theo dòng đời mưa nắng
Thương vô vàn nhưng đều chỉ lặng im
Tiến một bước sợ đánh mất bạn hiền
Vô tình “chạm” tổn thương người trân trọng
Dõi theo nhau qua tháng dài năm rộng
Âm thầm nhìn cuộc sống của riêng nhau
Lặng an ủi khi ai gặp nỗi đau
Nhẹ thân tâm vẫn thấy nhau yên ổn
Dòng đời trôi
Cứ trôi đi bề bộn
Ta và người đều bận rộn chung – riêng
Khi trầm mặc … khi ồn ã – ưu phiền
Chống chếnh quá … gọi tên người tri kỷ
Chỉ im thinh ngồi nghe nhau kể lể
Để khóc cười chuyện thế sự nhân gian
Lòng nhẹ nhàng khi có người sẻ san
Rồi lặng lẽ tách ngang về hai phía
Cứ song song trên đường đời dâu bể
Tình đậm đà – ta không thể đếm đong!!!