ĐÃ BUÔNG TAY NHƯNG CHƯA THỂ BUÔNG LÒNG
Anh bây giờ chắc gì nhớ bến sông
Nơi mình gặp buổi chiều đông năm ấy
Người đi rồi nước đôi bờ vẫn vậy
Chỉ riêng em rét cóng nửa linh hồn
Dạ chẳng còn thích thú ngắm hoàng hôn
Cảnh chiều tắt giờ đây không đẹp nữa
Phù sa đục hay giọt sầu nhòa ứa
Khóc mối duyên vụn vỡ hoá bụi hồng
Dẫu hiểu rằng còn gì để đợi mong
Sao vẫn muốn ôm giữ ghì món nợ
Mà buổi ấy ta vô tình bỏ lỡ
Chẳng vì nhau nên dang dỡ xa rời
Tự hỏi lòng nỗi nhớ đã nguôi vơi
Khi nước mắt cũng sắp vừa cạn kiệt
Người hờ hững nên nào đâu hay biết
Dòng lệ cay tôi trả lãi ân tình
Vệt nắng hồng chìm đáy nước lung linh
Miền kí ức ùa về trong hoang hoải
Trách kỷ niệm cứ đoạ đày em mãi
Đã buông tay nhưng chưa thể buông lòng .
#MiềnCátTrắng