ĐÀN BÀ NGỐC…
Em muốn anh chỉ là của em thôi
Chỉ dịu dàng với em có thể lạnh lùng với bao người con gái khác
Em muốn ánh nhìn của anh chẳng bao giờ lầm lạc
Khỏi phương trời nào nơi đó có bóng em.
Em đàn bà vụn vặt nhỏ nhen
Với bao người em bao dung với tình yêu anh em hóa thành ích kỷ
Em chắt chiu những điều cũ kỹ
Từ một tình yêu nơi cảm xúc tôn thờ
Em đàn bà ngốc nghếch cả trong mơ
Thừa nhận mình có muôn vàn điều vô lý
Anh có nghe trái tim em thầm thĩ
Những thét gào trong sâu thẳm chơi vơi.
Có đôi lần nước mắt ấy tuôn rơi
Chỉ là em lạc mình vào sự hoang mang bất lực
Một nửa cả tin tình yêu ta là thực
Một nửa hoài nghi sau bão tố cuộc đời.
Nếu có một ngày nào anh thực sự muốn chia đôi
Con đường tình mình chẳng còn chung bước
Hãy nói cho em nghe… dẫu tim đau trầy xước
Em cũng mỉm cười lặng lẽ buông tay.
Em cũng nhủ lòng ai cũng có cơn say
Nên yêu anh đến cạn cùng dẫu thế nào đi nữa
Dẫu một ngày con đường anh chọn lựa
Có thể là chẳng có bước chân em.
Dẫu có thể tim này nhen nhóm những hờn ghen
Em cũng không vì vậy mà làm đau ai khác
Khi một tình yêu hai ánh nhìn lầm lạc
Sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc đâu anh.
Chúng mình đã cùng nhau đi hết tuổi xanh
Tình đã cạn vẫn còn bao điều để nhớ
Em trở về vá trái tim tan vỡ
Học cách bước đi chẳng có anh cùng.
Có thể một ngày em quay quắt nhớ nhung
Em giằng xé giữa muồn ngàn chua chát
Em vẫn sẽ giấu vào trái tim tan nát
Mà bước qua anh thanh thản mỉm cười…!