ĐÊM NHỚ NGƯỜI DƯNG…!

ĐÊM NHỚ NGƯỜI DƯNG…!

Đêm khuya rồi thành phố đã ngủ say
Chỉ còn lại ánh trăng gầy soi bóng
Chuông chùa điểm nghe từ xa vang vọng
Khiến tình si tựa biển sóng cuộn trào.

Anh bây giờ có đang ngắm trăng sao
Hay người đã chìm vào trong giấc ngủ
Bầu trời đẹp với muôn ngàn tinh tú
Nhưng vắng anh nên chẳng đủ diệu kì.

Đêm ngủ rồi bởi sợ cảnh chia ly
Cảnh đưa tiễn…người níu ghì…kẻ bước
Tình yêu đó dẫn ta về lối ngược
Giữa ngã đường nhìn sau trước hoang liêu.

Có phải chăng em lầm tưởng quá nhiều
Nghĩ tình đẹp nên hoài thêu mộng ảo
Rồi duyên vỡ ánh mắt nhìn ngơ ngáo
Mới sang thu mà giông bão ùa về…

Đêm khuya rồi thành phố đã ngủ mê
Em thao thức bởi câu thề vụn vỡ
Lòng chẳng muốn vay ân tình tạm bợ
Sao người đành gieo chữ nhớ rồi đi…!

Bích Sen

CATEGORIES
TAGS