DỖ MÌNH

DỖ MÌNH

Vui một chút rồi lại buồn một chút
Để mỗi ngày ta cứ đắm cứ say
Thương một chút rồi giận hờn một chút
Để cuộc đời đủ mặn ngọt đắng cay.

Ai cũng có riêng mình , một cách sống
Ta đâu cần ngưỡng mộ cuộc đời ai
Bởi có người trong tâm đầy biến động
Nhưng bên ngoài nụ cười chẳng nhạt phai

Ai mà biết có bao giọt nước mắt
Nuốt vào trong cùng khắc khoải muộn phiền
Để gồng gánh lo toan đời tất bật
Nhưng lúc nào cũng giữ vẻ thản nhiên

Thế mới nói cuộc đời này lạ lắm
Đừng nhìn ai bằng cái vẻ bề ngoài
Có người tưởng khó khăn cơ cực đấy
Nhưng thực là họ thoải mái vô ưu

Mà năm tháng vốn dài rộng như thế
Ai lúc yếu lòng cũng muốn được chở che
Bởi đời hả! khi rã rời đến tệ!
Không lẽ…
Tay nắm bàn tay , tự an ủi vỗ về?

Ta dẫu biết quen dỗ mình như thế
Để ý chi chuyện ngọt đắng đời người
Cũng bất giác Khát đời nào vui vẻ
Thèm một người đến Dỗ mình chút thôi!

Đồng Ánh Liễu
#ĐAL

CATEGORIES
TAGS