HÃY QUÊN ĐI

HÃY QUÊN ĐI

Mùa đông ấy đã xa hoài người ạ
Cánh nhạn buồn cõng cả nhớ thương đi
Ta gói ghém giấu nhẹm mối tình si
Người trao tới cái thời ta thơ dại.

Biết gì đâu khiến lòng người tê tái
Những đêm về hoang hoải nỗi nhớ thương
Nào ai ngờ người nặng nỗi tơ vương
Mang hình bóng của ta đày số kiếp.

Ta không yêu, cũng chẳng hề tha thiết
Mặc cho người da diết nhớ thương mong
Cứ mãi giữ tình yêu ấy trong lòng
Để chua xót – đớn đau ghì năm tháng.

Đem trái tim cằn khô và chai sạn
Mà hững hờ đón nhận người ở bên
Nên cuộc sống cứ thế xót xa thêm
Người tồn tại mà tim như đã chết.

Mấy mươi năm khi quá nhiều cay nghiệt
Người đành về với số kiếp cô đơn
Gặp lại người ta biết làm gì hơn
Có hờn trách – oán than … ta xin nhận!

Xin người đấy … cuộc đời đâu đáng giận
Hãy buông lòng thả nổi mối duyên xưa
Xoá ân tình – đừng giữ những cay chua
Ngày xưa ấy – ngàn đời không trở lại

Quên ta đi ! … quên mối tình thơ dại
Để an bình … tự tại tháng ngày sau!

Đồng Ánh Liễu
#ĐAL

CATEGORIES
TAGS