QUA CƠN MÊ ĐẮM
Cái người kia nào đâu có nói yêu
Tại mình tự đa tình nên mình khổ
Tự xát muối vào trái tim loang lổ
Tự luyến lưu, tự vương vấn bồi hồi
Cái người kia cứ lạnh nhạt thế thôi
Cứ hờ hững như chưa hề quen biết
Còn mình thì tương tư người ta miết
Mình ngốc nghếch thật rồi, ngốc nghếch quá thể luôn
Rất nhiều lần mình cố gắng bỏ buông
Mình quyết định sẽ lãng quên người đó
Mình quyết định sẽ tự tay bôi xóa
Hình bóng ai kia trong tâm tưởng của mình
Nhưng ngày ngày nhìn vạt nắng lung linh
Hay nhìn mưa giăng giăng trên phố xá
Mình lại thấy nhớ người ta nhiều quá
Nhớ đến bâng khuâng nhớ đến nao lòng
Những mơ ước của mình có lẽ rất viển vông
Hay là mình thôi ngóng trông chờ đợi ?
Đường mình đi thật sự xa vời vợi
Đi hết kiếp này cũng không thể tới đâu !
Phía ngoài hiên ngập xác lá khô nâu
Gió trốn thật sâu giữa khoảng trời xanh thắm
Mình hy vọng vượt qua cơn mê đắm
Mình sẽ hết dại khờ, mình sẽ mạnh mẽ hơn
Mình sẽ hết muộn phiền dù mình rất cô đơn