BÓNG CÔ ĐƠN
Em ngoảnh lại thấy thương yêu tắt lửa
Anh đã xa, kỷ niệm cũng phai mòn
Mưa lất phất , lất phất ngoài khung cửa
Lạnh căn phòng, lạnh cả giấc mơ con
Em ngoảnh lại thấy vườn xưa hoang phế
Mấy hàng cây đứng cúi mặt mơ màng
Sao anh nỡ quay lưng nhanh như thế
Để nỗi buồn ngậm mãi vẫn chưa tan ?
Em ngoảnh lại thấy đời ôi héo hắt !
Thấy thềm hoang rêu đã phủ xanh rờn
Thấy quá khứ lấm lem màu nước mắt
Thấy tâm hồn vời vợi bóng cô đơn
Em ngoảnh lại thấy mùa thu đã hết
Mà lá khô vẫn rơi rụng âm thầm
Trên trang vở, câu thơ vừa gục chết
Tiễn đưa tình vào thế giới trăm năm
Em ngoảnh lại và rồi em bật khóc
Kể từ nay thôi lưu luyến đợi chờ
Gió run rẩy, vuốt ve từng lọn tóc
Trái tim gầy buông nhịp đập bơ vơ…!