QUÊN LÃNG BÓNG HÌNH XƯA
Anh bỏ mùa, bỏ phố bỏ cả em
Để ra đi cùng mùa đông buốt giá
Em không khóc chỉ nghe lòng buồn bã
Hai chúng mình thành người lạ rồi sao?
Chim họa mi cất tiếng hót ngọt ngào
Xuân đến tự lúc nào em chẳng rõ
Em chỉ biết trời xanh lồng lộng gió
Ánh nắng vàng lấp ló cuối chân mây.
Phải làm sao để có thể lấp đầy
Những khoảng trống trong con tim yếu đuối ?
Tình chúng mình giống như ly trà nguội
Hết thơm nồng nhạt cả vị ngọt thanh.
Đóa đào phai đã bung nụ trên cành
Chuyện hai đứa từ nay đành kết thúc
Nơi chốn xa, nếu như anh hạnh phúc
Em sẽ mỉm cười, quên lãng bóng hình xưa !
#NguyễnLamYên