THƯƠNG

THƯƠNG

Chẳng đủ ngôn từ để diễn đạt chữ thương
Người đàn ông phong sương giữa thăng trầm dâu bể
Mơ ước cao xa đã chẳng còn ngạo nghễ
Ánh mắt mệt mỏi dần, tóc nhiều sợi bạc hơn.

Em bỗng thấy già đi nên chẳng muốn dỗi hờn
Nét hồn nhiên đã thêm nhiều suy nghĩ
Tìm một chân trời xa, chẳng ánh đèn phố thị
Yêu thương bên anh, yên ấm giấc mơ đời.

Mình sống cho nhau, xoá hết mọi chơi vơi
Vứt hết ganh đua một thời ta ngây dại
Chẳng thanh xuân nào ở bên ta mãi mãi
Chọn thương nhau bằng khoảnh khắc yên bình.

Chuyện chúng mình không gặp lúc bình minh
Cả tuổi trẻ góp gom chỉ là nỗi buồn vô tận
Cay đắng, thương đau đã nếm đủ vị mặt của những giọt lệ ngấn
Được – mất bây giờ chẳng toan tính nữa đâu.

Mình chọn bên nhau khi bóng hoàng hôn đã ngả về phía sau
Những nỗi đau dịu đi bằng vòng ôm ấm áp
Anh biết chùn chân trước những lần hiên ngang chinh phạt
Em dựa đầu vai anh hát khúc hát ngoan hiền.

Chẳng cần đánh đổi điều gì để tìm kiếm an yên
Vứt hết muộn phiền cuộn tròn trong vòng tay anh ngủ
Những gai góc, trầy đau chỉ còn là cơn mưa mùa cũ
Ánh nắng anh dịu dàng…
Đầy vẹn nỗi yêu thương!!!

Thu Phương

CATEGORIES
TAGS