TÌNH DẠI KHỜ
Mai nhà người sẽ làm lễ rước dâu
Thuyền đã bỏ sóng bạc đầu đi mãi
Thương em quá nuôi mối tình khờ dại
Để bây giờ bên ngực trái nhói đau.
Em chỉ như ga lẻ một đoàn tàu
Anh ghé tạm rồi lại mau rời bến
Vôi bạc trắng làm cau trầu không quện
Khiến xui mình duyên chưa đến đã đi.
Hãy trả em những năm tháng xuân thì
Trả lại hết mối tình si cháy bỏng
Trả luôn những buổi chiều em hoài ngóng
Trả lại em những khát vọng thuở nào
Đêm nay trời rực rỡ những ánh sao
Hương Quỳnh nở thơm ngạt ngào mộng mị
Người yêu hỡi xin anh đừng bố thí
Em chẳng cần để quỳ lụy van xin
Mai cùng anh,em đưa tiễn cuộc tình
Anh hãy đón người vợ xinh phố thị
Còn em quyết vùi thật sâu chôn kỹ
Tình dại khờ mà giữ chỉ thêm đau.
Bích Sen