MÙA PHAI
Ở nơi ấy…gió buồn như muốn khóc
Thổi trầm trầm hoang hoải phía không nhau
Vài giọt nắng cuối cùng đang run rẩy
Bóng chiều loang nơi chốn cũ phai màu.
Ở nơi ấy…có ta buồn như cỏ
Chỉ một ta lặng lẽ giữa miên trường
Đêm ngơ ngác gối đầu lên áo mỏng
Nghe bên trời tí tách đổ lệ sương
Ở nơi ấy …hơn một lần ta có
Một chiêm bao như thật giữa hoang đường
Ở nơi ấy hơn một lần ta có
Chút men khờ một thuở đã từng thương
Ở nơi đó…có ta nằm thiêm thiếp
Mơ mùa xưa ru ngọt phiến môi hồng
Ở nơi đó có ai ngồi chải tóc
Gần…thật gần…mà xa đến mênh mông
Bao lâu nữa ? Ta hỏi người chốn cũ
Sẽ xanh rêu trên ký ức mệt nhoài
Ta cúi xuống bên đời kia mặc niệm
Nghe âm thầm, dang dở…gọi mùa phai…!
– Phù Vân –
Tinhyeuvanoinho.net