PHỐ NỒNG NÀN NHƯ ĐÁY MẮT EM
Phố cũng ngọt ngào như nỗi nhớ của em
Hương hoa sữa vẫn nồng nàn trong gió
Cố nhân ơi ta nào đâu đã ngỏ
Chút yêu thương vụng về thoáng lặng lẽ đâu đây
Em tự mình đi về phía thơ ngây
Cô bé năm xưa ánh mắt tròn vụng dại
Kỷ niệm còn đây sao chợt xa ngút ngái
Phố của anh bây giờ chắc cũng đã thu sang!
Anh biết không …?
em đã rất ngỡ ngàng
Có những người ngang qua đời nhau bỗng trở thành tiếc nuối
Ai biết được …. đâu là lần sau cuối
Lối rẽ nào ta về phía không nhau!?
Nơi anh về lá chắc đã ngả màu
Em lại tiếc mùa thu vàng ngày ấy
Lời nói của anh vẫn vụng về như vậy
Em trốn tránh ánh nhìn mà thao thức bâng khuâng….
Giọng em vẫn nhẹ nhàng “dạ dạ, vâng vâng”
Nụ cười vẹn nguyên giữ chút duyên thầm con gái Bắc
Anh trở về với nỗi buồn câm lặng
Phố giao mùa….
có nồng nàn như đáy mắt em không !?
Cố nhân à….người có nhớ em không…?
–Thu Phương–