RỒI CŨNG PHẢI QUÊN
Hai đứa mình từ lạ hóa thành quen
Rồi từ quen bỗng trở thành xa lạ
Tại định mệnh quá trớ trêu nghiệt ngã
Hay tại chúng mình đã vội vã quay lưng ?
Từ người thương, hai đứa hóa người dưng
Từ thân thiết bỗng thành ra lạnh nhạt
Đời đã thế chẳng thể nào đổi khác
Sao cõi lòng vẫn man mác buồn tênh ?
Nhớ thật nhiều rồi cũng phải lãng quên
Yêu đắm đuối nhưng mãi hoài tay trắng
Bỗng thấy tiếc cho cuộc tình quá ngắn
Quá mong manh và cũng quá ngọt ngào
Mây nghìn năm rong ruổi giữa trời cao
Ta suốt kiếp ôm nỗi đau thầm kín
Đành gói lại chút vấn vương bịn rịn
Rồi giấu vào dưới tận đáy con tim
Chẳng biết nói gì nên chọn lựa lặng im…