CHIẾC LÁ CUỐI THU
Trời đông rồi cái lạnh đã ghé sang
Em tỉnh mộng giữa muôn vàn nỗi nhớ
Ngoài sân vắng nụ hồng đương chớm nở
Lạnh nên làm hoa bỡ ngỡ ấp e.
Kiên cường thôi mình không thể khóc nhè
Dẫu mưa đổ không người che áo ấm
Cuộc tình ấy dẫu một thời sâu đậm
Khi duyên tàn cũng ướt đẫm nhạt phai.
Một mình ta rảo bước đoạn đường dài
Tình dốc cạn đời chia hai nẻo vắng
Thôi xóa hết để lòng ta bình lặng
Kẻo mưa về giọt sầu đắng tràn ly.
Chiếc lá kia đang nuối tiếc điều gì
Mà cố giữ mối tình si đã úa
Mặc gió thổi nó cố mình giãy giụa
Bám lấy cành dù sầu bủa vây quanh.
Phải làm sao để duyên thắm sẽ thành
Khi hạnh phúc quá mong manh người nhỉ
Lá chắc sợ nên gồng mình bám kỹ
Bởi lỏng tay cây còn chỉ trơ cành.
Bích Sen