QUÊN LÃNG
Chẳng có gì là không thể
Khi ta muốn quên một người
Chỉ là con tim có thực
Muốn xoá hình bóng không thôi.
Nhớ là thói quen cố hữu
Từ lâu lặp lại trong đời
Ngày đêm đem lòng yêu mến
Nụ cười… ai đó… mà thôi…
Khó chi mà không quên được
Người quen xưa… nay xa rồi
Mỗi ngày bớt nhớ một chút
Lâu dần hình bóng phai phôi…
Yêu thương tan như khói biếc
Thời gian như mây ngang trời
Thói quen… dư âm nuối tiếc
Sẽ dần theo sóng ra khơi…
Khi ai không yêu ta nữa
Ta cũng nên quên đi người
Cho dù con tim tha thiết
Cũng đành cam chịu mà thôi…
Thói quen chẳng hề dễ có
Như khi ta yêu thương người
Một giây mắt chạm vào mắt
Thế là vấn vương cả đời…
Thói quen chẳng dễ từ bỏ
Nhưng cũng chẳng khó nhé người
Hững hờ… vô tâm một chít
Là dần quên lãng nhau thôi…
P/s:
Từ lâu ta không còn nhớ
Bờ môi ánh mắt một người
Và họ chắc là cũng thế
Thói quen… từ bỏ dễ thôi..